Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2016

Trắc nghiệm để biết bạn có khả năng trở thành họa sỹ, nghệ sỹ hay không

Trong 2 khuôn mặt này, bạn thấy cái nào trông vui hơn?


 Đây là một bài trắc nghiệm của Đại học Zurich ở Thụy Sĩ. Với phương pháp này, bạn chỉ cần chọn lấy một trong 2 khuôn mặt mà mình cảm thấy là vui hơn rồi so sánh với kết quả dưới đây.



Gương mặt A
Bạn thuộc nhóm người thuận não trái. Não trái là dùng ngôn ngữ để xử lý thông tin, kiểm soát tri thức, khả năng phán đoán và tư duy cho nên được xem là phần ” não suy luận”.
Cũng không khó hiểu khi bạn luôn là một học sinh, sinh viên ưu tú bởi điều làm bạn thấy kích thích nhất chính là kiến thức. Bạn luôn vạch ra tốt các chiến lược và kế hoạch cho mình cũng như có tài ăn nói.
Bạn rất thích hợp với những công việc yêu cầu sự suy luận, tư duy logic hay kiểu như giải mật mã…
Gương mặt B
Bạn thuộc nhóm người thuận não phải. Não phải kiểm soát hệ thần kinh tự chủ và sự thăng bằng chuyển động trong không gian. Do là phần não hình ảnh nên khả năng sáng tạo về mặt hình ảnh rất vượt trôi. Đây được gọi là phần “não nghệ thuật”.
Bạn là một người có đầu óc rất phóng khoáng, giàu trí tưởng tượng và đặc biệt quan tâm đến cảm xúc, luôn muốn được tự do bày tỏ cảm xúc của bản thân. Bên cạnh đó bạn còn có tính cách nghệ sĩ và khuynh hướng thiên về nghệ thuật như ca hát, hội họa, văn chương…
Theo một số khảo sát cho thấy những ai thuộc nhóm thuận não phải có khả năng cao có các trải nghiệm siêu nhiên như gặp ma, lơ lửng hay thấy linh hồn…
Tài liệu (ST)


Thứ Năm, 3 tháng 11, 2016

Tranh cát động : Đôi bàn tay

Ngày nhỏ hình như ai cũng có ước mơ trở thành bác sỹ, ca sỹ, nghệ sỹ, họa sỹ... Nói chung là "Sỹ", cũng chả có gì sai. Trừ một số trường hợp may mắn được thừa hưởng nền tảng có sẵn, số còn lại tự thân vận động để đạt được ước mơ của mình và sống được bằng ước mơ, đó là cả một hành trình gian nan...

Tại một làng nhỏ nọ, có một gia đình nghèo rất đông con. Cha của họ phải làm việc cật lực trong hầm mỏ mỗi ngày mà cả gia đình chỉ đủ để đắp đổi qua ngày. Thế nhưng, hai người con lớn trong nhà vẫn có nhiều mơ ước. Cả hai đều muốn học vẽ vì họ có năng khiếu từ nhỏ.
Sau không biết bao nhiêu buổi nói chuyện suốt đêm trên chiếc giường đông chật anh em, hai người con lớn có một quyết định. Họ sẽ tung một đồng xu. Người thua sẽ từ bỏ ước mơ và đi làm, dùng toàn bộ thu nhập để chu cấp cho người thắng đi học. Còn người thắng, sau 4 năm học, sẽ chu cấp tài chính cho người còn lại đi học, dù bằng cách bán tranh hay phải đi làm trong hầm mỏ hoặc những công việc khác.
Đồng xu được tung lên, người em thắng cuộc và được đi học. Người anh thua, anh làm việc vất vả trong hầm mỏ trong suốt 4 năm, để nuôi người em của mình ăn học.
Sau 4 năm theo học hội họa, những tác phẩm của người em được nhiều người nhắc đến bởi chúng rất đẹp và ấn tượng. Và cho đến khi tốt nghiệp thì người em đã bán được khá nhiều tranh và dành dụm được một khoản tiền.
Khi trở về, trong bữa ăn sum họp, người em đứng dậy để cảm ơn người anh trai đã hy sinh 4 năm giúp mình hoàn thành được ước mơ. Và anh nói:
- Anh à, bây giờ đã đến lượt anh. Anh hãy tới trường để theo đuổi ước mơ của mình. Em sẽ lo toàn bộ chi phí và chăm sóc gia đình.
Người anh mỉm cười, rồi bật khóc:
- Không, anh không thể tới trường được. Đã quá muộn rồi. Bây giờ, sau 4 năm làm việc, không còn ngón tay nào của anh là lành lặn. Thậm chí bây giờ anh còn bị thấp khớp ở tay phải nặng tới mức không thể nâng nổi một chiếc ly, nói gì đến việc cầm cọ vẽ. Cảm ơn em, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi...
Thời gian trôi qua, hàng trăm bức chân dung, tranh màu nước, tranh than chì, tranh khắc gỗ và khắc đồng... của người em đã được nhiều người yêu thích và ngưỡng mộ. Trong đó bức tranh được nhiều người biết đến và yêu thích nhất chính là một tác phẩm mang tên “Đôi tay”. Để tỏ lòng kính trọng và biết ơn anh trai mình, người em đã thực hiện một tác phẩm cẩn thận nhất trong đời: vẽ lại đôi bàn tay của anh trai mình, với lòng bàn tay hướng vào nhau và những ngón tay gầy guộc hướng lên trời.
Bức tranh này luôn nhắc nhở người em rằng không có ai, chắc chắn không có ai, có thể thành công một mình bao giờ !


Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

Những lợi ích khi mua xe màu trắng

5 Lợi ích khi mua xe màu trắng

Nếu chúng ta quan sát kỹ sẽ thấy những chiếc ô tô màu trắng xuất hiện trên đường ngày càng nhiều. Không riêng gì xe ô tô mà xe máy cũng tương tự.


Theo số liệu thống kê có liên quan, năm 2014, doanh số bán những chiếc xe có nước sơn màu trắng là 28%, tăng 3% so với năm 2013. Vì sao xe màu trắng lại ngày càng phổ biến như vậy?
Nguyên nhân 1: Chiếc xe màu trắng không hấp thụ nhiệt

Khoa học vật lý về màu sắc cho thấy, màu đen hấp thụ nhiệt và màu trắng phản chiếu lại ánh sáng nên hút nhiệt ít hơn.

Màu sắc càng đậm thì mức độ hấp thụ nhiệt càng cao. Có lúc nhiệt độ lên cao tới 60 độ C, điều này có thể khiến nhiệt độ trong xe tăng cao. Nhưng đối với xe màu trắng, nhiệt độ trong xe sẽ hạ thấp hơn.
Nguyên nhân 2: Xe màu trắng càng có khả năng chịu bẩn.

Nếu bạn không thể rửa xe mỗi ngày, lời khuyên của hiệp hội rửa xe quốc tế khuyên rằng, không nên chọn xe tối màu, đặc biệt là màu đen. Mọi người vẫn thường nghĩ, xe màu trắng dễ bị bẩn hơn, kỳ thực, xe màu đen mới dễ nhìn ra bụi bẩn nhất. Màu bạc hoặc trắng là khó nhìn rõ vết bẩn hơn cả. Chiếc xe màu đen có thể nhìn rõ vết lõm, nhưng chiếc xe màu trắng lại che giấu tốt hơn.

Nguyên nhân 3: Đi xe màu trắng an toàn hơn

Màu trắng có mầu sắc sai khác nhiều so với màu tự nhiên. Vì vậy, màu này dễ được các lái xe phân biệt. Dù là ban ngày hay ban đêm, khả năng khúc xạ ánh sáng của xe màu trắng khiến người lái xe dễ nhận ra hơn, xác suất gặp tai nạn giao thông giảm hẳn.

Một tổ chức nước ngoài thực hiện nghiên cứu dựa trên các sự cố tai nạn giao thông đã phát hiện, tỷ lệ tai nạn và màu sắc xe có mối liên hệ với nhau. Sau khi nghiên cứu, xe màu trắng bạc là lựa chọn tốt nhất khi chọn màu xe, vì tỷ lệ gặp nạn là nhỏ nhất. Cho dù có gặp nạn, xe màu trắng bạc cũng chịu thiệt hại nhỏ hơn, giảm 50% so với màu xe khác. Mức thiệt hại nặng nhẹ ở xe có màu trắng, vàng , màu xám, màu đỏ, màu xanh có tỷ lệ không giống nhau. Xe có màu đen và nâu thường dễ dàng phát sinh sự cố giao thông hơn và mức nặng thường gấp đôi các xe màu khác.
Nguyên nhân 4: Xe màu trắng ít bị mất giá hơn xe màu khác

Ai đã từng mua và bán xe màu trắng hẳn sẽ biết, chiếc xe màu này bán được giá hơn các xe màu khác. Bán được giá là có nguyên do của nó. Xe màu trắng tiêu thụ tốt, nước sơn được đánh giá cao, dễ đổi mới. Trong thị trường xe cũ, xe màu trắng cũng vẫn được người tiêu dùng yêu thích hơn.
Nguyên nhân 5: Xe màu trắng ít bị trộm cắp

Theo một nghiên cứu mới ở Hà Lan cho thấy, những tên trộm thường yêu thích những chiếc màu đen, xám, bạc và xanh. Màu vàng, đỏ và trắng, chúng ít quan tâm đến hơn, và tỷ lệ trộm cắp thấp nhất. Theo nhà tâm lý học cho biết, những tên trộm thường có tâm địa đen tối, chúng sẽ chọn những chiếc xe phản ánh tâm địa của bản thân để bán lại, khiến cho chúng có cảm giác dễ chịu, cảm giác lúc nào cũng có thể bị bắt bởi cảnh sát.
Theo NTDTV

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2016

Tính các con người tuổi ngoài 40 thể hiện trên khuôn mặt

Phó Tổng giám đốc Tập đoàn FPT đã kể câu chuyện về Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln nói rằng: "Mỗi người sau 40 tuổi đều phải chịu trách nhiệm cho khuôn mặt của mình".
Mới đây, ông Đỗ Cao Bảo, Phó Tổng giám đốc Tập đoàn FPT đã có chia sẻ trên trang facebook cá nhân về mối liên quan giữa khuôn mặt và tính cách của mỗi con người, và kể câu chuyện của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln:
Một lần, Tổng thống Mỹ, Abraham Lincoln phỏng vấn một ứng viên nam ngoài 40 tuổi đến làm nhân viên cho chính phủ. Mặc dù người đàn ông này rất có tài năng nhưng vị Tổng thống vẫn không tuyển dụng.
Người phụ tá thấy vậy liền hỏi Tổng thống Lincoln nguyên nhân vì sao ông không nhận ứng viên tài năng này.
- Tôi không thích tướng mạo của anh ấy, Tổng thống Lincoln nói.

- Chẳng lẽ một người khi sinh ra không được ưa nhìn thì là lỗi của họ sao? Người phụ tá không hiểu nên hỏi lại.
- Mỗi người sau 40 tuổi đều phải chịu trách nhiệm cho khuôn mặt của mình! Tổng thống Lincoln trả lời.
Con người đến tuổi trung niên (sau 40 tuổi), thì tướng mạo sẽ lộ rõ ra tính cách và phẩm chất của người đó: Người có tấm lòng khoan dung, độ lượng thì phần lớn sẽ có khuôn mặt phúc hậu. Người có tính tình hiền dịu thì tướng mạo sẽ đẹp một cách nhu hòa thánh thiện. Người có tính cách thô bạo lỗ mãng thì tướng mạo sẽ luôn là hung dữ. Người có lòng dạ nhỏ mọn thì phần lớn sẽ có tướng mạo xấu xí, hai hàng lông mày nhíu chặt. Người tướng mạo lộ ra vẻ đặc biệt trẻ trung và xinh đẹp thì người này nhất định là đơn thuần lương thiện.
Các nhà tâm lý học còn cho rằng khuôn mặt của mỗi người có thể chứa những bí mật sâu thẳm nhất: Khuôn mặt của một người liên quan mật thiết với nội tâm bên trong của người đó; Khuôn mặt không chỉ là một sản phẩm của sinh học, chúng ta không thể thay đổi gen hay hormones, nhưng bằng việc chú trọng vào nhân cách, sống yêu thương, khoan dung, độ lượng, nhân từ, trung thực, hào phóng, tự trọng, thì tất cả những điều tốt đẹp đó sẽ tác động đến cơ mặt và nó sẽ bắt đầu thay đổi và phản chiếu lên khuôn mặt.
Vì quan niệm này khác xa với những gì đã được giáo dục và hình thành từ bé, nhưng có nhiều điểm đáng suy nghĩ vì vậy tôi quyết định “bắt đầu quan sát, chiêm nghiệm” một thời gian thật dài nữa để có thể đưa ra một kết luận gần sát với chân lý hơn.
(ST)

Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016

Mùa thu cho em - Sự kết hợp giữa âm nhạc và hội họa

Ladora Winery thuộc công ty cổ phần thực phẩm Lâm Đồng - Ladofoods đã chính thức giới thiệu đến những người yêu vang dòng vang mới Chateau Dalat của công ty. Tại khu resort Eden Dalat, Thế Nhân được ban tổ chức mời tham gia biểu diễn cùng ca sỹ Đỗ Xuân Phú  với nhạc phẩm Mùa Thu Cho Em của Ngô Thụy Miên.



Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016

Vì sao nghệ thuật hiện đại lại tồi tệ đến vậy


Vì sao nghệ thuật hiện đại lại tồi tệ đến vậy?
“Mona Lisa”, “Đức Mẹ khóc Chúa Jesus”, “Cô gái đeo hoa tai ngọc trai”… Trong vòng hai mươi thế kỷ, các nghệ sĩ đã làm xã hội phương Tây phong phú hơn bằng những tác phẩm đẹp đến kinh ngạc của họ. Từ Leonardo da VinciRembrandt, đếnBierstadt… các bậc thầy nối tiếp bậc thầy đã cho ra đời vô số những tác phẩm khơi gợi niềm cảm hứng cho lớp người đi sau chúng ta. Những tác phẩm ấy, chúng nâng cao và khiến chúng ta thêm sâu sắc trong nhận thức. Và các bậc thầy ấy đã tạo nên điều này bằng cách đòi hỏi chính bản thân phải đặt ra những chuẩn mực cao nhất cho sự hoàn thiện, dựa trên tác phẩm của mỗi thế hệ đi trước, để từ đó tiếp tục khao khát vươn tới những đỉnh cao hơn ở thế hệ của mình.
Nhưng từ thế kỷ 20, đã có một điều kỳ lạ xảy ra. Tính uyên thâm, sự truyền cảm và cái đẹp đã bị thay thế bởi cái mới, sự khác biệt và xấu xí. Ngày hôm nay, sự ngớ ngẩn, vô nghĩa và tởm lợm toàn diện lại được đưa lên như cái hay nhất của nghệ thuật.
Nếu như Michelangelo từng mất hàng trăm, hàng ngàn giờ để tạc bức tượng David của ông từ đá thì bảo tàng Nghệ thuật Los Angeles (LACMA) chỉ cho chúng ta xem đá – một tảng đá đúng nghĩa – nặng tới 340 tấn.

Tượng “David” của Michelangelo trong bảo tàng viện Hàn lâm Mỹ thuật Florence

“Khối lượng bay lên” (Levitated Mass) – 2012 của Michael Heiser – Một tảng đá nặng 340 tấn (Bảo tàng Nghệ thuật Los Angeles). Tạp chí Complex Magazine đã liệt tác phẩm này vào 1 trong 50 tác phẩm có tính biểu tượng cao nhất trong vòng 5 năm qua.
Chuẩn mực đã trượt sâu xuống như vậy đấy! Thế nhưng, việc này đã xảy ra như thế nào? Làm sao mà điều cốt lõi của nghệ thuật (tính Chân – Thiện – Mỹ) hướng tới sự hoàn hảo và xuất sắc của một ngàn năm lại chết rụi hết như vậy?
Nó không chết. Mà chính xác là nó đã bị gạt ra. Vào nửa cuối thế kỷ 19, một nhóm nghệ sĩ được gán cho cái tên “Các hoạ sĩ Ấn Tượng” đã nổi loạn chống lại Viện Hàn lâm Mỹ thuật Pháp, chống lại sự đòi hỏi phải tuân theo các chuẩn mực cổ điển của hoạ viện. Bất kể ý đồ của họ là gì, các hoạ sĩ thuộc trường phái mới này đã gieo rắc những hạt giống đầu tiên của chủ nghĩa thẩm mỹ tương đối với tư duy: “Cái đẹp là ở trong mắt người xem”.
Ngày nay ai cũng thích các hoạ sĩ Ấn tượng. Và cũng như hầu hết các cuộc cách mạng, thế hệ đầu tiên này (hay đại loại như thế) đã sản sinh ra các tác phẩm có giá trị đích thực. MonetRenoir,Degas… vẫn còn gìn giữ được những yếu tố của hình hoạ và cách thể hiện chính thống, nhưng với mỗi thế hệ mới ra đời, chuẩn mực lại suy thoái cho đến khi không còn chuẩn mực nào nữa. Tất cả những gì còn lại chỉ là sự biểu hiện cá nhân.

Biểu đồ sự suy thoái của chuẩn mực nghệ thuật. Theo biểu đồ này chuẩn mực nghệ thuật tụt xuống số 0 kể từ những năm 1970 khi nghệ thuật ý niệm, nghệ thuật trình diễn và nghệ thuật sắp đặt ra đời.
Sử gia nghệ thuật nổi danh Jacob Rosenberg từng viết rằng:“Chất lượng trong nghệ thuật “không đơn thuần là quan điểm cá nhân mà có thể được dõi theo một cách khách quan cao độ.”. Nhưng ngày nay ý tưởng cho một chuẩn mực tổng quát về chất lượng trong nghệ thuật, nếu không bị công khai chế giễu, thì cũng thường gặp phải sự phản biện mạnh mẽ.
“Vậy làm thế nào để đo lường được nghệ thuật một cách khách quan?” – Người ta hỏi tôi như thế. Để trả lời, tôi đơn giản chỉ cho họ thấy sự khác nhau giữa nghệ thuật được sinh ra bởi các chuẩn mực so với những gì được sản sinh bởi chủ nghĩa tương đối.
Loại thứ nhất cho chúng ta các tác phẩm như “Sự ra đời của thần Vệ Nữ” hay “Cái chết của lực sĩ giác đấu”.

“Sự ra đời của Thần Vệ Nữ” (The Birth of Venus) – 1486 của Sandro Botticelli – Tempera trên ván gỗ

“Cái chết của lực sĩ giác đấu” (Dying Gaul) – Bản sao La Mã cổ đại từ một bức tượng Hy Lạp cuối Thế Kỷ thứ 3 trước CN
Trong khi loại thứ hai cho chúng ta “Đức Mẹ Đồng Trinh Mary”được tạo bởi phân voi cùng các hình ảnh khiêu dâm, hay “Petra” – một bức tượng đoạt giải thưởng mô tả một nữ cảnh sát đang ngồi xổm tiểu tiện, được nhấn mạnh bởi một vũng nước tiểu bằng nhựa tổng hợp.

“Đức Mẹ Đồng Trinh Mary” (The Holy virgin Mary) – 1996 của Chris Ofili – Chất liệu hỗn hợp gồm sơn dầu, nhựa polyester, phân voi, và dán các hình ảnh bộ phận sinh dục nữ.

“Petra” (2010) của Marcel Walldorf – Tượng silicon và kim loại. Bức tượng đã đoạt giải ba, trị giá 1000 euro, của Kunstpreis für Nachwuchskünstler (giải thưởng cho các hoạ sĩ trẻ) của quỹ Leinemann năm 2011. Hội đồng chấm giải cho rằng bức tượng đã chỉ rõ “sự khác biệt giữa lĩnh vực công cộng và lĩnh vực riêng tư”. – wiki
Thiếu các chuẩn mực thẩm mỹ, chúng ta không có cách nào để thẩm định tính thẩm mỹ hay phế phẩm. Đây là một bài kiểm tra của tôi dành cho các sinh viên cao học, tất cả đều rất tài năng và được đào tạo tốt.
“Hãy phân tích bức hoạ sau đây của Jackson Pollock và giải thích vì sao nó đẹp.”
Chỉ sau khi họ cho tôi những câu trả lời rất hùng hồn như: Ấn tượng, Độc đáo… hay “Đó là sự cân bằng mang tính ngẫu nhiên một cách tuyệt đối”… thì tôi mới cho họ biết rằng bức hoạ ấy, thực ra chỉ là một mảnh chụp gần cái tạp dề dính màu mà tôi mặc khi vẽ. Nhưng tôi không chê trách họ. Ở địa vị họ, có lẽ tôi cũng sẽ làm như vậy… bởi gần như không thể phân biệt được tranh của Pollock với cái tạp dề vấy màu của tôi.

Đây là toàn bộ cái tạp dề của Robert. Khi ra đề bài cho sinh viên, ông crop đoạn phía trên lại thành 1 bức tranh.
“Vậy ai sẽ xác định phẩm chất?” – đó là một thách thức khác mà tôi gặp phải. Nếu thành thực về trí tuệ, tất cả chúng ta đều biết những tình huống nào sẽ được ghi nhận và phụ thuộc vào sự giám định chuyên nghiệp. Hãy lấy ví dụ với môn trượt băng nghệ thuật, nơi mà sự xuất sắc được đánh giá bởi các chuyên gia trong lĩnh vực này. Rõ ràng bạn sẽ lấy làm buồn cười trước một thí sinh ngã lăn trên sân rồi lại yêu cầu tiết mục của anh ta phải sánh ngang với một vận động viên tốt nhất.
Chẳng những chất lượng giảm sút, mà đề tài cũng đi từ sự thăng hoa tới rác rưởi. Ở nơi mà trước kia các nghệ sĩ từng dùng tài năng của mình để thể hiện những tác phẩm có giá trị, mang tính toàn vẹn từ lịch sử, văn chương, tôn giáo đến thần thoại… thì ngày nay, nhiều nghệ sĩ chỉ đơn thuần dùng nghệ thuật của họ như 1 thứ tuyên ngôn, không nằm ngoài mục đích gây sốc. Các nghệ sĩ trong quá khứ đôi khi cũng thể hiện tuyên ngôn, nhưng những giá trị xuất sắc về mặt thị giác trong các tác phẩm của họ không bao giờ phải trả giá.

Thế nhưng, lỗi không chỉ thuộc về các nghệ sĩ. Cái gọi là cộng đồng nghệ thuật cũng có lỗi giống như vậy. Đó là các giám đốc bảo tàng, chủ gallery hay các nhà phê bình nghệ thuật… Những người đã khuyến khích và tạo điều kiện tài trợ cho những thứ rác rưởi lên ngôi. Chính họ là người đã bênh vực thể loại tranh tường (grafitti) và gọi đó là thiên tài hay ủng hộ cho sự tục tĩu và coi đó là ý nghĩa. Thực chất, những đối tượng này mới chính là những ông vua cởi truồng của nghệ thuật, bởi lẽ còn ai khác bỏ ra 10 triệu dollars cho một hòn đá và nghĩ đó là nghệ thuật?
Vậy tại sao chúng ta lại là nạn nhân cho tất cả thứ thị hiếu tồi tệ đó?
Không, chúng ta không là nạn nhân! Bởi chúng ta có thể thay đổi.
Suy cho cùng, thì một gallery nghệ thuật cũng chỉ là một nơi kinh doanh như bất kỳ nơi kinh doanh nào khác. Nếu sản phẩm làm ra không thể bán được, nó sẽ không được làm ra nữa. Chúng ta có thể ủng hộ các tổ chức như The Art Renewal Center (Trung tâm làm mới nghệ thuật) với những hoạt động nhằm khôi phục các chuẩn mực khách quan của nghệ thuật. Bên cạnh đó, chúng ta cũng có thể ủng hộ việc giảng dạy bộ môn thưởng thức nghệ thuật cổ điển trong các trường học.
Hãy ủng hộ những thứ chúng ta biết là tốt và phớt lờ những gì không phải như thế.
Tiện thể nói luôn, cái nền trắng các bạn đang nhìn thấy sau lưng tôi không đơn thuần chỉ là một bảng trắng đâu nhé. Đó là một bức hoạ thuần trắng của một hoạ sĩ sáng giá có tên Robert Rauschenberg tại Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại San Francisco.
Tôi là Robert Florczak, làm việc cho Đại học Prager.


Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016

Mời quý vị và các bạn xem chương trình Tinh Hoa Xưa (VTC1)



ranh Cát Động hợp tác với Đài truyền hình VTC sản xuất chương trình "TINH HOA XƯA" phát trên VTC1 vào lúc 20h50 các ngày : Thứ hai, thứ tư, thứ sáu hàng tuần và phát lại cùng giờ các ngày: Thứ ba, thứ năm, chủ nhật. Kính mời anh chị em và các bạn cùng xem và cổ vũ cho ê-kíp nhé  !

Ly nước chanh


Nó không có Mẹ, và Mẹ Nó vừa được thay thế bằng một người phụ nữ khác, Nó còn nhớ như in cái ngày người phụ nữ ấy bước chân vào nhà:
- Con à! Đây là người sẽ chăm sóc con thay Mẹ! con chào Dì nhé!
- Không ai có thể thay thế Mẹ con hết
Nó thét lên rồi chạy đi, để lại Ba với đôi mắt buồn vô tận và người phụ nữ nó phải gọi bằng Dì với vẻ mặt đầy lo lắng.
Cả buổi ấy, Nó đến chùa ngồi bên di ảnh của Mẹ, với Nó vị trí của Mẹ không ai thay thế được. Ba đã có người phụ nữ khác, yêu thương dành cho nó rồi cũng bị sẻ chia. Nó không thể dễ dàng chấp nhận.
Tối Nó về nhà, Ba và Dì ngồi đợi Nó bên mâm cơm .
- Con đi đâu giờ mới về? Ba lo quá!
- Ba có nhiều thứ đáng lo hơn con mà!
- Con phải hiểu là Ba rất yêu thương con và nuốn có người chăm sóc cho con, hôm nay Dì đã nấu rất nhiều món con thích, con ngồi xuống ăn đi!
- Con không cần!
Nó ngúng nguẩy bỏ lên phòng ôm gối khóc.
Ba và Dì cũng không thể nuốt nổi bữa cơm tối thịnh soạn:
- Tôi xin lỗi mình, con bé cần có thời gian để…
- Mình yên tâm, em sẽ cố gắng dành hết tình yêu thương của mình cho con Bé, rồi con bé sẽ nhận ra
Từ hôm đó gia đình chính thức có thêm một thành viên mới. Trong khi Dì tìm mọi cách để chìu theo ý Nó thì Nó coi Dì như một cái gai trong mắt. Bất cứ việc gì không hài lòng là Nó cáu gắt, nổi cơn thịnh nộ quăng hết đồ đạc. Nó cảm nhận sự cô độc trong lòng, mọi thứ đều không ý nghĩa. Nhưng Nó thấy có một điều lạ là dù Nó có làm bất cứ điều gì thì Dì vẫn vô cùng dịu dàng với Nó, rất cam chịu và không bao giờ hé răng than thở với Ba nửa lời. Lúc đầu Nó nghĩ Dì đóng kịch để lấy lòng Ba Nó, nhưng càng về sau Nó càng nhận ra rằng không phải. 
Hôm ấy Dì đi chợ về, vừa thấy Nó Dì đã mừng rỡ:
- Dì mua cho con cái áo này
- Con không thích, Dì không phải tốt với con như thế!
- Con đã gọi Dì là dì rồi sao?
- À…không! 
Người phụ nữ mừng rơi nước mắt khi nghe Nó gọi tiếng Dì, vì thường ngày Nó chẳng xưng hô lấy một câu.
- Dì không mong con sẽ coi Dì là Mẹ, nhưng dù con chỉ xem là Dì thôi thì Dì cũng hạnh phúc lắm. Dì hiểu cảm giác của con…
- Hiểu ư? Dì đã cướp Ba của con, chen vào cuộc sống của gia đình con, thời gian Ba dành cho con thì bây giờ đã phải dành bớt cho Dì…
Nói đến đó, Nó bỏ đi, Nó vừa trút được một cơn giận.
Nó đi lang thang ngoài đường và suy nghĩ thật nhiều, một cơn mưa to đùng dội xuống người Nó. Nó có cảm giác thật mát mẻ, cảm giác này khiến Nó dễ chịu hơn một chút, lòng Nó cũng dịu xuống. Bỗng nhiên Nó thấy chóng mặt quá… 
…..
Nó mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong phòng, toàn thân nhức mỏi, đôi mắt đờ đẫn,“Ai đưa mình về nhà nhỉ”? Nó nhìn sang bên cạnh, Dì ngủ gục bên giường Nó, cạnh bàn là một ly nước chanh nóng hổi. Nó chợt nhớ ngày xưa mỗi lần Nó ốm, lúc nào cũng không thiếu ly chanh nóng Mẹ dành cho Nó. 
- Con đã tỉnh rồi ư? Ba bước vào phòng
- Con hư lắm, Con bỏ đi, Ba và Dì tìm con khắp nơi- Ba xoa đầu Nó- Con dầm mưa đến bất tỉnh, cũng may có người quen nhận ra gọi cho Ba đón con về. Dì đã thức trông con cả đêm đấy.
Có một điều gì đó đang diễn ra trong lòng Nó, Nó hiểu rằng chỉ có tình yêu thương mới khiến con người ta trở nên gần nhau hơn bất cứ điều gì. Nó đang cảm nhận được niềm hạnh phúc len lỏi trong lòng... 
Cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên cằn cỗi nếu không có tình yêu thương dành cho nhau. Bạn hãy mở lòng mình ra để đón nhận những yêu thương ấy, nhất là với người thân yêu trong gia đình mình nhé.

Hai đứa trẻ

Những cơn mưa bất chợt làm thành phố thêm ảm đạm. Góc ngã tư nơi con phố nhỏ vẫn có hai đứa trẻ ngồi co ro tránh mưa. Không biết hai đứa trẻ đã có mặt từ bao lâu ở nơi khu phố này, đó là hai anh em. Hằng ngày hai đứa lang thang đi đánh giày rồi lại về góc ngã tư trú ẩn. Hai đứa trẻ ngồi co ro, mặc cho những hạt mưa đang tát vào mặt, vòng tay của thằng lớn xiết chặt thằng bé vào lòng.
Tối hôm đó, đứa em bị sốt cao vì lạnh và đói lả, thằng anh không biết làm cách nào để sưởi ấm cho em, Nó cửi cái áo duy nhất của mình cho em, sau đó nó ôm thằng bé vào một con hẻm ít người qua lại.
- Em phải ở đây, không được đi đâu đấy! anh sẽ về ngay thôi.
Nó tất tả chạy đi, không một manh áo, cái rét như cắt vào da thịt.
Nó nhìn vào trong các quan ăn đang bốc khói, bụng nó sôi sục, nhưng trong người không có tiền, Nó vừa đi vừa suy nghĩ:
- Làm sao bây giờ. Hay….mình đi xin cái gì đó về cho em!
Rồi lại phân vân:
- Mình đi đánh giày, chứ đâu phải đi ăn xin, nhưng… em đang đói…
Nó mạnh dạn bước vào một quán ăn, mùi thức ăn bốc khói nghi ngút và thơm phức. Một số ánh mắt nhìn nó với vẻ khó chịu. Hình như nó đang làm mất đi sự ngon miệng của người khác.
Lão chủ quán to béo ra bảo:
- Này thằng nhóc, đi ra ngoài, ở đây không có chỗ cho kẻ ăn xin.
Nó bước ra ngoài, cảm thấy nhục nhã và xấu hổ. “Nghèo là cái tội ư?”
Nhưng nghĩ đến đứa em đang co ro trong cái lạnh vì đói, Nó lại mạnh dạn bước vào một cửa hàng thức ăn nhanh, ở đấy có rất nhiều cô cậu bằng tuổi nó, được ba mẹ dẫn đến ăn tối. Bước đến một bàn ăn dành cho gia đình, có 3 người, hai vợ chồng và một cô con gái. Cô ấy đang đút thức ăn cho đứa con nhỏ của mình, Nó ấp úng:
- Cô ơi…cô có thể cho con một ít tiền….
Người nữ ngẩng đầu lên nhìn nó với ánh mắt ấm áp và thương cảm, nó nói tiếp:
- Dạ! thưa cô, hằng ngày con đi đánh giày, nhưng do hai hôm nay mưa cả ngày, không có khách. Em con đang đói….
Nhìn cậu bé với gương mặt thành khẩn, người phụ nữ dịu dàng:
- Vậy em con đâu?
- Dạ, em con bị sốt, con lấy áo quấn cho em đỡ lạnh rồi chạy đi xin cơm cô ạ!
- Em bị sốt thế nào?
- Dạ…con cũng không biết!
Người phụ nữ xót xa quay sang bảo chồng:
- Anh trông con nhé! Em nghĩ mình có thể giúp gì đó cho Cậu bé!
Trước khi đi, người phụ nữ không quên cầm thêm chiếc áo ấm và 1 hộp thức ăn. Khi thấy em Nó, người phụ nữ hoảng hốt:
- Phải đưa em đi đến bệnh viện ngay, không thì nguy hiểm
Thì ra, người phụ nữ ấy là một Bác sĩ của bệnh viện quận. Sau khi đưa hai anh em Nó vào bệnh viện, cô đã nhờ y tá chăm sóc cho em nó, rồi tất tả chạy đi. Nó chỉ kịp nói một câu:
- Con cảm ơn cô!
*******
Sáng hôm sau:
- Anh ơi, sao em lại ở đây?
- Có một ân nhân đã giúp đỡ anh em mình, em mau khỏe, mình xin địa chỉ đến nhà cảm ơn cô ấy nhé!
Cuộc sống của chúng ta vẫn còn rất nhiều hoàn cảnh khó khăn, cần sự chung tay giúp đỡ sẻ chia từ mọi người. Chúng ta cùng nâng cao tinh thần “lá lành đùm lá rách”, cùng giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn quanh ta và đừng phân biệt đối xử với họ các bạn nhé!

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

Chúc Mừng Năm Mới 2016

Năm cũ đi qua, năm mới lại về, chúc anh chị em và các bạn :
Gia đạo thuận hòa, song thân đắc thọ
May đến rủi qua, đồng lòng vượt khó.
Một nụ cười cho lòng thêm ấm áp
Một ánh mắt cho hạnh phúc tràn đầy
Một lời nói cho trọn vẹn niềm tin
Một cái nắm tay cho yêu thương còn mãi
Một sự chờ đợi cho tình mãi bền lâu
Một chút hờn ghen cho yêu thương toả sáng
Một trái tim hồng cho tình yêu thuỷ chung!
Happy New Year !!!